nhac

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Lại mưa rồi,


Mưa, hôm nay lại mưa. Cảnh vật ủ rũ, cây cối gục tàn bởi những giọt mưa. Mưa đến mang bao phiền muộn. Thấy cô đơn trống trải. Sao mưa không cuốn trôi hết những nỗi buồn, những hình ảnh về người ấy. Người đã làm tan vỡ đi những ước mơ, những hi vọng, những khát khao về 1 tương lai tươi sáng hơn. Người đã làm cho ta không còn tin vào chính mình.
Người con gái ấy đã đến rồi đi như 1 giấc mơ, 1 giấc mơ tàn nhanh ta không thể ngờ.
Người con gái ấy đã cho ta thổn thức, chờ mong, hi vọng rồi lại đập vỡ những ước mơ nhỏ nhoi đó.
Người con gái ấy vẫn vui cười, vẫn hồn nhiên, vẫn vô tư. Vậy tại sao ta không thể. Sao ta không thể như vậy. Sao ta lại không còn là chính mình, không dám đối diện với sự thật.

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

buồn!

Chúa ơi!
Sao con buồn thế chúa?
Sao con không thể ở bên cạnh người con thương yêu?
Sao cứ bắt con sống những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo?
Rồi đây con sẽ ra sao?
Cuộc đời con nó sẽ như thế nào?
con buồn!
Buồn nhiều lắm!

Chúa ơi! Lòng con đau nung nấu.
Vì 1 người mà con yêu dấu.
Giờ đã lìa xa con!

cố lên tôi ơi.

kiên trì lên đi tôi ơi, em sẽ là của mình mà, tình yêu của mình!

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

!>>>>>>>>>>

Đã bao giờ 
Có bao h anh dám nghĩ đến cái Viễn Cảnh nát như thế này 
Mọi thứ cứ tự nhiên diễn ra 
thật chóng vánh 

Đau, nỗi đau ùa vào khoảng không cho một kẻ vừa đánh mất đi chính mình.

Có lẽ tôi đã đánh mất đi chính cái tôi của ngày xưa, mất đi sự can đảm của 1 người con trai.
Tôi không còn là 1 con người cứng rắn, luôn kiêu hãnh và cố gắng vươn lên.
Thật sự tôi rất đau khổ nhưng ai có thể cho tôi biết tôi phải làm sao đây.
Làm sao để quên đi 1 người con gái mà dường như hình ảnh người không bao giờ mờ nhạt trong trái tim tôi
Làm sao có thể quên đi những giây phút mặn nồng cùng những nụ hôn ấm áp
Làm sao có thể quên đi những tin nhắn hàng đêm động viên tôi trong suốt thời gian quân ngũ.
Đã 2 năm trôi qua mà sao hình ảnh em vẫn chưa xóa được hay chỉ là mờ nhạt đi 1 chút thôi, cái ánh mắt dễ thương ngày ấy, cái giọng nói ngọt ngào ấy vẫn luôn ở gần tôi. 
Tôi không thể quên được người................. Nhưng sao tôi cũng không thể nào tha thứ cho người được.
Làm sao mà tôi có thể tha thứ cho 1 người đã cướp đi hi vọng của tôi
1 người đã lừa dối tôi, đã lấy đi danh dự của tôi đây.
Sao tôi có thể tha thứ khi em vì tiền mà quên đi danh dự quên tình yêu và quên đi sự quan tâm của tôi, gia đình tôi để đi theo người đó với mối tình 1 đêm. 
Quay lại ư. đó là 1 điều tôi luôn mong muốn nhưng tôi không thể chấp nhận.
Giờ đây trong tôi yêu em bao nhiêu thì nỗi hận em nhiều bấy nhiêu.
Giờ đây tôi chỉ mong sao có liều thuốc nào có thể xóa đi ký ức, để tôi có thể quên đi em

Tôi hận em biết chừng nào em biết không người tôi yêu!

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

Tôi đã yêu một người trong vô vọng!!!

Cứ ngỡ rằng sau 1 lần vấp ngã trong tình yêu tôi sẽ không yêu thêm một ai nữa, và không thể yêu thêm một lần nào nữa! Vậy mà giờ đây tôi đã yêu em! Tôi cũng không thể hiểu được vì sao lại yêu em đến thế! Vẫn biết em đã có người quan tâm, đưa đón, vậy mà sao trái tim vẫn hối thúc, vẫn thổn thức vì em!
Ngày hôm nay, đã dặn lòng mình sẽ quên em đi, quên hết tất cả những giấc mơ về em, và quên tất cả những gì liên quan đến em! sao chính lúc này đây mình lạ nhớ đến, sao chính lúc này mình không thể làm chủ bản thân mình, không thể điều khiển được tâm trí mình nữa!
Ước gì mình dám nói ra những suy nghĩ trong lòng từ lâu có phải đến giờ này không hối tiếc không! Để rồi mình đánh mất di thứ mà không bao giờ có thể lấy lại được, để rồi làm người thứ 3 đứng nhìn em với người ta hạnh phúc bên nhau. Để rồi thổn thức trái tim, rồi dằn vặt lòng minh!
Ôi..... Cuộc đời thật trái ngang!!!!                           Hzzz.....!!!!!!!!!!

Mẹ!!!

       Mẹ cũng đến ngày cúng của mẹ rồi, đã lâu lắm rồi con chưa thắp cho mẹ được nén nhang, con đã không thực hiện được lời hứa với mẹ là hàng ngày con sẽ thắp nhang cho mẹ, sẽ ngồi tâm sự cùng mẹ. Con có lỗi! Con xin lỗi mẹ!!!
       Thực ra mẹ không sinh thành ra con, con cũng chưa một lần được thấy mặt mẹ, nhưng trong thâm tâm con luôn coi mẹ như mẹ con bây giờ! Con vẫn luôn mang ơn mẹ! Nếu ko có sự hi sinh của mẹ thì chắc giờ này không có thăng An trên cõi đời này. Vậy nên con luôn coi sự hi sinh của mẹ là dành cho con! Con cũng như các chị, luôn nghĩ về mẹ!
       Mẹ là niềm tin cho con bước trên đường đời, con luôn nghĩ là có mẹ bên cạnh, bảo vệ con, giúp con vượt qua những khó khăn của cuộc sống, những cám dỗ, những đam mê ê chề! Khi con suy sụp nhất thì chính là lúc con nghĩ đến mẹ khi con khó khăn nhất con lại nghĩ về mẹ, và khi con ko đủ can đảm làm một việc gì con cũng lại nghĩ về mẹ. Trong những kỳ thi, con luôn vượt qua cũng là có mẹ cho con niềm tin, sự can đảm.
       Trong cuộc sống con cũng có rất nhiều bạn bè, nhưng ko ai tốt với con, không có ai lo lắng cho con, chỉ có bố mẹ, các chị là tốt với con, và có mẹ luôn bên con!
Thật lòng con cám ơn mẹ vô cùng!


                                                                                                             Con trai mẹ!