Mưa, hôm nay lại mưa. Cảnh vật ủ rũ, cây cối gục tàn bởi những
giọt mưa. Mưa đến mang bao phiền muộn. Thấy cô đơn trống trải. Sao mưa không cuốn
trôi hết những nỗi buồn, những hình ảnh về người ấy. Người đã làm tan vỡ đi những
ước mơ, những hi vọng, những khát khao về 1 tương lai tươi sáng hơn. Người đã
làm cho ta không còn tin vào chính mình.
Người con gái ấy đã đến rồi đi như 1 giấc mơ, 1 giấc mơ tàn
nhanh ta không thể ngờ.
Người con gái ấy đã cho ta thổn thức, chờ mong, hi vọng rồi
lại đập vỡ những ước mơ nhỏ nhoi đó.
Người con gái ấy vẫn vui cười, vẫn hồn nhiên, vẫn vô tư. Vậy
tại sao ta không thể. Sao ta không thể như vậy. Sao ta lại không còn là chính
mình, không dám đối diện với sự thật.